Đỗ Thế Quân có gương mặt rất đỗi… “dân thường”, cười hiền
hậu, dễ bối rối, hay đỏ mặt. Đỗ Thế Quân sinh năm 1974 có 15 năm là họa
sỹ đồ họa, thiết kế bìa sách, báo. Một ngày tình cờ, anh gặp đạo diễn
Nguyễn Võ Nghiêm Minh khi ông đang đi tìm diễn viên cho nhân vật Giang
Minh Sài phim Thời xa vắng. Giây phút ấy tình cờ và hiển nhiên
đến độ, đến bây giờ nhớ lại, Đỗ Thế Quân chỉ có thể nói “Tôi và ông ấy
chỉ gặp nhau giữa đường như bao người xa lạ khác, và rồi ông ấy mời tôi
đóng phim”.
Họa sỹ đồ họa Đỗ Thế Quân giải thích cho mối duyên điện ảnh của
mình rằng, “Có lẽ, đạo diễn đã hình dung ra nhân vật của mình từ khi lên
kịch bản. Họ đã có trong tưởng tượng một gương mặt như thế, một dáng
hình như thế, và khi gặp tôi, đạo diễn thấy tôi giống với nhân vật mà
ông ấy tưởng tượng, vậy là tôi được mời đóng phim”.
Đỗ Thế Quân (bìa trái ảnh to) trên poster phim Thời xa vắng
Tâm sự có tình yêu, niềm đam mê với điện ảnh, nhưng Đỗ Thế Quân bối
rối nói, với anh, điện ảnh giống như chuyến phiêu lưu thú vị trong đời
để thỏa đam mê, chứ kiểu người như anh, không bao giờ có thể trở thành
tài tử điện ảnh. Nói đến sự nổi tiếng, Đỗ Thế Quân còn cười đỏ mặt.
“Cũng may, điện ảnh rất kén khán giả, không có sự phổ cập như phim
truyền hình, chính vì thế, tôi ra đường vẫn chẳng ai nhận ra. Đó là may
mắn với tôi. Tôi thích sống như một người bình thường, không ai nhận ra
như thế”- Họa sỹ đồ họa đóng Giang Minh Sài tâm sự.
Nhớ lại những ngày đóng Giang Minh Sài, Đỗ Thế Quân chia sẻ “Tôi
cũng không gặp nhiều bỡ ngỡ lắm. Tôi nhớ cảnh đầu tiên là cảnh ở quân
ngũ, buổi sáng dậy, Giang Minh Sài được lệnh ra gặp thủ trưởng để trao
đổi… Tôi đã thực hiện theo đúng bản năng, và đạo diễn gật đầu”. Theo họa
sỹ đồ họa, tình yêu với điện ảnh đã giúp anh tìm tòi, hòa nhập, hóa
thân vào nhân vật. Chính vì thế, dù lần đầu đóng phim, Giang Minh Sài
của Đỗ Thế Quân được chấp nhận.
Đỗ Thế Quân và Nguyễn Thị Huyền trong một cảnh quay
Hỏi chuyện đóng phim với hoa hậu Nguyễn Thị Huyền, Đỗ Thế Quân (lại cười đỏ mặt), “Khi đóng Thời xa vắng,
cô ấy chưa là hoa hậu. Đóng phim xong Huyền mới là hoa hậu. Cô ấy còn
trẻ, hồn nhiên, cười nói ríu rít, đóng phim nhiệt tình…”, “Và xinh đẹp?”
(PV hỏi), “Điều ấy là tất nhiên rồi” (cười). Nhắc lại cảnh diễn tình
cảm với nhân vật của Nguyễn Thị Huyền trên vó bè, Đỗ Thế Quân vẫn chỉ
cười "Ban đầu có chút ngượng ngập, sau đó nhờ sự giúp sức từ đạo diễn,
chúng tôi cũng đã đóng đạt cảnh quay".
Sau vai Giang Minh Sài, Đỗ Thế Quân trở về cuộc sống thường nhật của
mình. Một ngày, anh lại nhận được điện thoại của đạo diễn Ngô Quang Hải,
đạo diễn muốn mời anh đóng vai chồng của Pao trong phim nhựa, “Chuyện
của Pao”. Họa sỹ đồ họa lại lên đường. Lần này, anh không đóng phim cùng
hoa hậu, anh đóng vai chồng của “nữ diễn viên có vẻ đẹp Á đông thuần
khiết”- Đỗ Hải Yến.
Đỗ Thế Quân rất ngại nói về hai bạn diễn nổi tiếng, xinh đẹp. Dường
như, họ đã trở nên... xa vời trong ký ức về 2 vai diễn của anh. “Hai
vai diễn đến với tôi hoàn toàn tình cờ, bất ngờ. Sau vai diễn, tôi lại
trở về cuộc sống của mình. Giản dị thôi. Tôi đang theo học về Đông y, cả
nhà tôi đều sợ đi bệnh viện. Tôi học Đông y giúp gia đình giữ gìn sức
khỏe”- Đỗ Thế Quân cười nói.
Đỗ Thế Quân và Nguyễn Thị Huyền trong phim Thời xa vắng
Anh cũng tiết lộ, anh mới nhận được vai diễn trong phim nhựa mới.
Lần này là vai một ông bố. “Ngoài đời, tôi chưa kết hôn, chưa làm bố.
Nhưng nghề diễn hay là ở chỗ đó, được sống trong những trải nghiệm mình
chưa từng có trong đời. Đạo diễn bắt tôi trước khi bấm máy phim phải lên
sống ở Hà Giang (bối cảnh phim- PV) một tháng cùng với cậu bé đóng vai
con trai tôi, tôi sẽ thực hiện yêu cầu của đạo diễn để có sự hóa thân
trọn vẹn nhất với vai diễn mới này”- Họa sỹ đồ họa chia sẻ.
Theo Đỗ Thế Quân, đóng phim là được sống với nhiều cuộc đời, được
sống trong nhiều vai diễn. Đã có 3 vai diễn với phim điện ảnh, Đỗ Thế
Quân hy vọng, khán giả khi xem sẽ thấy đó là 3 người khác nhau, 3 số
phận khác biệt. “Khán giả quên đi Giang Minh Sài để xem vai ông bố khắc
khổ của tôi, nhìn thấy sự khác biệt trong các vai diễn của tôi, như thế
đã là một hạnh phúc với tôi rồi”.
Họa sỹ đồ họa lại cười bối rối. Như thể, anh không muốn nói quá nhiều, hứa hẹn quá nhiều về thành công, về sự tỏa sáng…
Anh khiến người ta nghĩ về một hình ảnh khác lạ, một “hàng độc” của điện ảnh Việt Nam.
Theo H. H
Dân trí