Khi nói dối nội chuyện tày trời này, tôi
không nghĩ đến việc nội và cả gia đình tôi sẽ buồn bã đến thế nào. Tôi
chỉ nghĩ đến hạnh phúc của mình và giờ thì tôi biết, tôi đã sai. Tôi đã
sai ngay từ khi bắt đầu...
Có lẽ phần mở đầu câu chuyện của tôi sẽ
giống với câu chuyện của nhiều người khác. Nhưng đó là câu chuyện thực
sự của đời tôi. Tôi tin, nhiều người biết đến cảm giác áp lực khi mang
trên mình những trách nhiệm của cháu đích tôn, của người nối dõi dòng
họ, nhất là khi đó là một dòng họ quyền lực và giàu có. Ba mẹ chỉ có
mình tôi. Nội đặt toàn bộ kì vọng vào tôi và khi tôi bắt đầu biết nói,
nội dọn lên ở cùng gia đình tôi và chuyện dạy dỗ tôi toàn bộ do nội lo
lắng và sắp xếp.
Tôi phải học nhiều, đi nhiều, gặp gỡ nhiều để trang bị cho mình đủ vốn
kiến thức và đủ bản lĩnh, đủ sự từng trải để sau này có thể thay ba tôi
gánh vác công việc của dòng tộc. Tôi sống cho dòng tộc chứ không phải
sống cho mình. Đó là điều dĩ nhiên vì tôi là cháu đích tôn. Nội đã khiến
cho tôi nghĩ về điều đó như một lẽ dĩ nhiên phải thế và tôi tuyệt nhiên
không thắc mắc về điều đó. Tuổi thơ của tôi cũng không giống như những
đứa trẻ bình thường vì trong khi những đứa trẻ khác được vui chơi thì
tôi còn đang bận học và bận gánh trên mình những kì vọng của nội và kì
vọng của cả dòng họ.
Nội thương tôi nhưng nội thường không
thể hiện tình cảm đó cho tôi biết. Nội cũng không cho bất cứ người nào
trong gia đình, kể cả bố mẹ tôi được phép thể hiện tình yêu thương với
tôi. Nội sợ tôi sẽ trở thành một chàng trai yếu mềm nếu nhận được quá
nhiều yêu thương. Tôi phải thật mạnh mẽ, thật lạnh lùng thì mới có thêm
bản lĩnh để đảm nhận công việc của công ty và công việc của dòng tộc.
Năm tôi 26 tuổi, nội mang về cho tôi một cô dâu mà tuyệt nhiên không hề
hỏi ý kiến tôi xem rằng tôi có muốn tổ chức hôn lễ này không. Hôn thê
của tôi là con gái của một gia đình giàu có và chúng tôi lấy nhau vì mục
đích kinh tế, không có chút tình yêu nào. Đã quen sống vì mọi người
trong dòng tộc và làm theo những điều nội muốn nên tôi chẳng hề lên
tiếng phản đối.
Lúc đó tôi nghĩ đơn giản rằng, đời người
ai cũng phải có vợ nên cứ cưới một lần cho xong, cho xong nghĩa vụ của
một người con. một người cháu. Thế nhưng tôi đã nhầm. Chung sống với một
người phụ nữ mà mình không hề có chút tình cảm yêu thương nào là một
điều khó khăn. Chúng tôi là vợ chồng nhưng đối xử với nhau như người lạ.
Sau 3 năm, tôi nói với nội tôi muốn li hôn. Vợ tôi ngoại tình. Nội đồng
ý vì nội không bao giờ chấp nhận một người con dâu không có đức hạnh.
Tôi không trách gì vợ tôi. Tôi hiểu vì sao cô phải ngoại tình và tôi
thông cảm cho cô về điều đó.
Cô là một người phụ nữ và cô cần có tình yêu. Cuộc hôn nhân thứ nhất tan
vỡ, tôi không hề nghĩ đến chuyện tái hôn. Tôi dành toàn bộ thời gian và
tâm huyết cho công ty của gia đình, cố gắng phát triển nó ngày một lớn
hơn. 5 năm sau li hôn, tôi vẫn độc thân, tôi cũng chẳng hề có cảm tình
đặc biệt với cô gái nào vì tôi không có thời gian để ý đến chuyện đó.
Nội tôi đã yếu. Nội sốt ruột và có ý giới thiệu cho tôi người này người
kia nhưng tôi đều từ chối.
Tình yêu đầu tiên của tôi là với một cô
gái bán trà đá ở đầu cổng công ty. Một vài lần chờ tài xế đánh xe ra,
tôi ngồi ở quán trà đá và trò chuyện cùng cô. Thật kì lạ là tôi rất có
cảm tình với cô và dần dần, chúng tôi trở nên thân thiết. Tôi vốn không
quen với việc biểu lộ tình cảm trước mặt người khác nhưng với cô thì
ngược lại. Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu khi ở bên cô. Khi
phát hiện ra tôi là giám đốc công ty, cô gái có ý lảng tránh. Cô dẹp
luôn quán trà trước cổng công ty và biến mất. Hơn 2 tháng sau, với sự
giúp đỡ của thám tử, tôi mới tìm ra cô. Tôi nói muốn cưới cô làm vợ, nếu
cô ngại vì tôi quá giàu có thì chuyện đó hoàn toàn không đáng lo vì tôi
biết, nội sẽ đồng ý với bất cứ cô gái nào tôi đưa về.
Nhưng lí do không phải ở đó. Cô khóc
trong câm lặng và kể cho tôi biết bí mật của cô, rằng cô bị vô sinh. Vì
cô bị vô sinh nên cô không thể kết hôn với bất cứ người đàn ông nào. Cô
không muốn khiến họ khổ và cô cũng không tin có gia đình nào có thể chấp
nhận một người con dâu không có khả năng sinh đẻ và nhất là với gia
đình tôi, khi tôi còn là cháu đích tôn. Tôi bị bất ngờ. Liệu nội tôi có
đồng ý cho chuyện này? Nội tôi đã yếu. Nội lúc nào cũng chỉ mong có một
đứa cháu để bế bồng, để an tâm rằng dòng họ này đã có người nối dõi
trước khi nội quy tiên. Nhưng tình yêu với cô gái đã khiến tôi trở thành
kẻ nói dối. Tôi dối nội rằng tôi bị vô sinh. Đó là lí do bao nhiêu năm
qua tôi không hề có ý đinh kết hôn vì tôi không muốn làm khổ bất cứ
người con gái nào.
Nhưng giờ, tôi đã tìm được tình yêu của
đời mình và dù biết chuyện, cô gái vẫn đồng ý làm vợ tôi. Tôi biết nội
buồn nhiều. Cả ba mẹ tôi nữa nhưng họ vẫn cố gắng vui vẻ để chúc mừng
cho hạnh phúc của tôi. Tôi nói, nội có thể trao quyền thừa kế cho một
người khác trong dòng họ, người có khả năng lo cho dòng tộc và có khả
năng sinh được người nối dõi nhưng nội nhất quyết phản đối. Nội nói, nội
đã nuôi tôi từ tấm bé, dạy tôi mọi điều để tôi chèo chống và gánh vác
công việc của dòng tộc nên nội không bao giờ đồng ý cho tôi rời bỏ vị
trí cháu đích tôn.
Đám cưới của tôi được tổ chức. Tôi nói
vợ phải giữ kín chuyện cô bị vô sinh. Cuộc sống của vợ chồng tôi khá
hạnh phúc. Ngoại trừ việc chúng tôi không có con thì chẳng còn chuyện gì
đáng phàn nàn. Không ai trong dòng tộc đồng ý cho tôi nhận con nuôi vì
như thế có nghĩa rằng, sau này toàn bộ tài sản của chúng tôi sẽ rơi vào
tay một người khác dòng máu. Mới đầu, tôi nghĩ chuyện không có con cũng
chẳng sao cả, vợ chồng tôi sẽ vẫn sống hạnh phúc vì chúng tôi có tình
yêu nhưng hóa ra tôi nhầm, không có con là một vấn đề rất lớn. Nhất là
khi tôi thấy nội và ba mẹ tôi hàng ngày buồn bã dù họ luôn cố giữ nét
mặt vui vẻ. Tôi yêu vợ tôi nên tôi không thể chia tay cô để kết hôn với
một người khác để có một đứa con. Tôi nghĩ đến chuyên nói dối một lần
nữa, rằng tôi đã chữa được bệnh vô sinh và chúng tôi có thể có con. vợ
tôi sẽ mang bầu.
Nhưng vợ tôi không thể mang thai. Chúng
tôi không thể nói dối rằng vợ tôi mang thai rồi cô đi dưỡng thai ở đâu
đó, đúng 9 tháng 10 ngày sau mang về một đứa trẻ và nhận đó là con của
chúng tôi. Tôi rơi vào bế tắc và cảm thấy rất có lỗi với toàn bộ mọi
người trong gia đình. Vợ tôi nhất quyết đòi li hôn để tôi có thể tìm một
người phụ nữ khác nhưng tôi không đồng ý. Cô nói, nếu tôi không li hôn,
cô sẽ nói sự thật cho cả gia đình biết và lúc đó, chắc chắn tất cả mọi
người sẽ rất thất vọng về tôi. Tôi muốn được sống bên người vợ này vì
tôi yêu cô biết bao nhưng tôi cũng muốn có một đứa con để đước làm cha
và để báo hiếu với nội cùng ba mẹ. Một cách bất đắc dĩ, tôi tự đẩy mình
vào bi kịch của chính mình mà không tài nào tìm được đường để thoát ra.
Vợ tôi đã làm xong đơn li hôn. Cô cũng
đã dọn ra ngoài với lí do, cô muốn làm mẹ nên cô muốn tìm một người đàn
ông khác. Cô hối hận vì năm xưa đã quyết định lấy tôi. Nội và ba mẹ
không cản cô dù họ rất quý mến cô. Họ tin rằng cô làm vậy là không có gì
đáng trách và đơn giản, nó là chuyện dễ hiểu. Vợ nói cho tôi 6 tháng để
thu xếp mọi việc. Tôi thực sự lo lắng và bế tắc. Tôi không muốn li hôn,
tôi lại muốn có một đứa con. Tôi không biết phải làm sao cả. Sao cuộc
sống của con người tại phức tạp quá đến thế?
Theo Đang yêu