Uống cũng không uống từ từ, nhấp nháp, mà uống một ngụm là cạn chén. Nhiều nơi cũng không uống chén, mà uống bằng bát. Bát một, chén một, ngụm lớn một.
Ở Hà Giang nơi nào cũng có rượu ngô. Thứ rượu không nhẹ như rượu gạo mà cay, xộc đến tận cổ họng khi đưa lên ngửi.
Chợ Đồng Văn, Hà Giang ngày phiên, rượu bán nhiều hơn cả muối. Những can nhựa xếp đan xen nhau trắng cả một góc chợ.
Người Hà Giang xuống chợ trên lưng ngựa từ sáng tinh mơ. Vợ mua hàng: gạo, muối, dầu đốt với đủ thứ để sắm. Ngược lại, chồng đi chợ chỉ để uống. Uống cho đến khi nào không biết trời đất, được vợ đưa lên ngựa dắt về đến nhà mới tỉnh.
Cuối buổi chợ ở Hà Giang nếu không gặp người đàn ông nào thiếu hơi
men mới là chuyện lạ. Đến cả người bán rượu ở đây, cuối phiên cũng nằm
ngoắc cần câu vì thử ruợu nhiều quá…
Theo Bài và ảnh: Minh Phan
Dân trí