
Cả cao nguyên chìm trong thảm hoa vàng rực rỡ. Hoa trải dài trên khắp thung lũng núi đồi.

Dã quỳ - loài hoa của núi rừng, mộc mạc mà quyến rũ, căng đầy nhựa sống, đan nhau, chen chúc nhau, nối dài thành lớp lớp sóng hoa khoe sắc vàng rực rỡ, làm cả núi rừng bừng sáng và ngất ngây lòng khách lãng du.

Hoa vươn ra đường như níu gọi, mời chào.

Không vương giả, kiêu sa như hoa hồng, hoa lan, nhưng với tôi, dã quỳ thật đẹp, thật quyến rũ.


Đứng trên triền đồi, trong cái se se lạnh của cao nguyên, tôi chợt thấy
như mình lạc vào cõi tiên bồng. Phải chăng đây chốn tiên bồng xưa kia Từ
Thức đã từng lạc bước?






Tôi đã say trong cái màu vàng ấy, cái màu vàng rực rỡ, choáng ngợp cả
không gian. Cái màu vàng vừa tươi xinh rực rỡ khoe mình dưới ánh nắng
vàng hanh, vừa thiết tha nồng ấm khiến cho ai đã một lần chiêm ngưỡng
khó lòng dứt ra. Để rồi cái màu vàng ấy đi vào tâm tưởng, và mỗi độ đông
về, khi tiết trời se lạnh, khi hoa vàng chớm nở, lại háo hức quay lại
chốn rừng xưa.
