- A lô, em à, anh nghe đây!
- Anh à? Ôi, anh ơi! Em có mang rồi! Em có mang rồi...!!!
Tim tôi như muốn ngừng đập theo từng lời
nghẹn ngào của nàng. Sau cùng điều chúng tôi chờ đợi rồi cũng đến. Những
ngày tháng sau đó, chúng tôi sống rất hạnh phúc. Chưa bao giờ tôi nhìn
thấy vợ tôi cười đùa nhiều đến thế. Và bản thân tôi bỗng tự nguyện trở
thành "ông nội trợ" một cách vô tư. Tôi cố giúp vợ làm tất cả việc nhà
mỗi khi đi làm về. Lúc nào tôi cũng lo sợ nàng sẽ va vấp khi làm việc
rồi ảnh hưởng đến thai nhi.
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao
lâu. Tuần thứ 28 của thai kì, vợ tôi ra máu bất thường. Nàng gọi cho tôi
khi đã tự đi vào bệnh viện một mình. Bác sĩ bảo: "Có lẽ phải sinh non,
sắp có dấu hiệu sinh. Tử cung của cô ấy không giữ được đứa bé nữa... ".
Tôi bước vào phòng nhìn thấy vợ tôi hai mắt sưng húp và tiều tụy một
cách tội nghiệp. Tôi ôm nàng thật chặt. Đêm ấy vợ tôi phải mổ để lấy đứa
bé ra. Nó nằm ngọ nguậy như con chuột, chỉ nặng 1kg và còn quá nhỏ để
có thể khóc. Vài giờ sau, nó rời bỏ chúng tôi ra đi. Nhưng đau buồn hơn,
có lẽ là điều mà chúng tôi phải đối mặt sau ca mổ: vợ tôi phải chờ thêm
3 năm hồi phục mới có thể cấy phôi vào cơ thể thêm lần nữa.
Chúng tôi đã không thể chờ thêm 3 năm...
Sau ca mổ ấy, tâm lý vợ tôi thay đổi hẳn.
Chúng tôi mất dần những đêm mặn nồng trong tay nhau. Những lời ngọt
ngào trước đây được thay bằng những cơn thịnh nộ triền miên của nàng.
Tôi trở nên lầm lì và chán nản đến cùng cực. Những giây phút êm ấm xưa
kia được thay bằng những giờ tôi bù khú cùng bạn bè khắp các quán nhậu.
Một đêm mưa phùn, tôi loạng choạng về nhà trong cơn say. Vợ tôi vẫn tư thế nằm nghiêng về phía cửa sổ, nàng nói cùng tôi:
- Anh có muốn tìm người khác thay em làm mẹ của những đứa con anh không?
- Sao em cứ phải lặp đi lặp lại điều quái quỷ ấy? Em muốn lắm sao? Anh nhịn em đủ rồi. Em thích làm gì thì làm. Đừng hỏi anh!
Vợ tôi nằm im. Tay tôi không còn gối dưới
gáy nàng nên tôi cũng không biết nàng có rơi giọt nước mắt nào không.
Tôi bật dậy, khoác áo mưa ra khỏi nhà mà cũng chưa biết mình đi đâu. Đi
được một quãng, điện thoại reo. Đầu dây bên kia người hàng xóm nói trong
hốt hoảng:
- Anh Phong đấy à? Anh đang ở đâu về
ngay! Vợ anh khi không nửa đêm đi lang thang ngoài đường khi trời mưa.
Có thằng khốn nào chạy xe ẩu đâm vào chị ấy, rồi nó chạy mất luôn. Tôi
nghe tiếng phanh xe khiếp quá nên chạy ra xem. Giờ chị ấy đang trên
đường đi cấp cứu rồi.
Vợ tôi nằm đó, thoi thóp thở trong ống
dưỡng khí. Nàng không mở mắt nhìn tôi lấy một lần từ khi tôi xuất hiện.
Bác sĩ nói cùng tôi lời ái ngại: "Tôi xin lỗi...". Đêm ấy vợ tôi xuất
huyết não và ra đi...!
***
Sau đám tang vợ, tôi nhiều đêm liền
thường nằm vào vị trí của nàng, theo hướng nghiêng về phía cửa sổ, và
tôi hiểu hoàn toàn cảm giác của nàng khi nằm vào tư thế ấy. Cảm giác nói
chuyện mà không dám nhìn thẳng vào mặt một người vì sợ ta sẽ xúc động
không thể thốt nên lời. Có khi nửa đêm, tôi lần mò tìm một thân thể ấm
áp để cuộn vào nhưng được đáp lại bằng cảm giác hụt hẫng...
Nhiều ngày sau đó, tôi chìm trong cơn
say... Một đêm trong nhiều đêm say như thế, tôi nhìn thấy vợ tôi trong
giấc ngủ, nàng ngồi cạnh tủ quần áo dưới chân giường và lấy cho tôi xem
chiếc gối hình trái tim nhỏ xinh, nàng nói: "Gối này là dành cho con nè
anh! Đẹp không?". Rồi đột nhiên nàng khóc uất ức...
Tôi choàng tỉnh khi trời rạng sáng. Nỗi
sợ hãi lẫn nhớ thương làm tôi nghĩ đến những điềm báo huyền hoặc của thế
giới tâm linh. Tôi tìm đến ngăn kéo sau cùng mà vợ tôi thường bảo là
chỉ giữ những thứ đồ ít khi dùng đến. Rồi hồi hộp kéo nó ra... Tôi trơ
người khi nhìn thấy chiếc gối hình trái tim nhỏ xinh đúng như trong giấc
mơ, chiếc gối mà vợ tôi chưa bao giờ cho tôi xem khi nàng còn sống. Tay
tôi run run cầm lên. Phía dưới chiếc gối ấy là một phong thư xanh được
nàng nắn nót từng chữ:
"Anh thương yêu,
Khi anh đọc được những dòng này thì có lẽ
em đã đi xa, xa lắm... Em từng nghĩ khi yêu một người, ta chỉ cần hết
lòng với họ thì sẽ mang lại hạnh phúc. Nhưng em đã sai. Vẫn còn có rất
nhiều, rất nhiều điều nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta anh ạ. Như
vấn đề em và anh đang phải đối đầu. Em và anh có lẽ không ai muốn sống
thế này đến cuối đời mà không con cái. Khi em nói với anh, em sẽ tìm một
người có sức khỏe tốt hơn để sinh con cho anh, là em nói thật. Em cũng
đau lòng, cũng bức bối. Nhưng em nghĩ, nếu em không làm thế thì ngày nào
đó anh cũng sẽ tự tìm cho anh. Trong hàng trăm cuộc hôn nhân tồn tại
ngoài kia, hầu hết họ đều gắn kết với nhau bằng những sinh linh máu mủ
của chính họ, của tình yêu mà họ dành cho nhau. Thế nên anh ạ, hãy một
lần nói thật với em, anh có thể yêu em mãi không nếu giữa chúng ta không
có cùng nhau một đứa con nào?
Có lẽ bản thân anh cũng không thể trả lời
chắc chắn, đúng không anh? Vậy thì hãy để em đi tìm câu trả lời ấy cho
anh. Em may sẵn chiếc gối này, cho con của anh và có lẽ anh cũng sẽ cho
em xem nó như con của em, được không anh? Hãy để chiếc gối này giữa hai
chiếc gối to trong phòng ngủ của anh. Và hãy tìm một người đàn bà có thể
đem đến cho anh chủ nhân của chiếc gối. Đó sẽ là trái tim chung của hai
người, sẽ là mối gắn kết vô hình hai con người với nhau, sẽ giúp anh và
người đàn bà ấy đi qua những đêm trăng rơi ngoài cửa sổ, những ngày mưa
phùn ròng rã... và cả những chán chường. Rồi anh sẽ không phải tìm đến
quán rượu khi buồn chán mà chỉ ở nhà chơi với con của anh, rồi anh sẽ
không rời khỏi nhà lúc nửa đêm khi giận dỗi mà chỉ muốn qua phòng con ôm
nó ngủ...
Hãy tạo ra trái tim nối liền hai chiếc gối.
Hãy làm chúng ngay bây giờ...
Em yêu anh..!"
Tôi buông lá thư nhòe nhoẹt nước mắt. Cầm
lên tay hồ sợ bệnh án đầy đủ từ ngày vợ chồng tôi bắt đầu vào cuộc chữa
trị vô sinh. Hồ sơ mà do sự vô tâm cố hữu của đàn ông, tôi chưa bao giờ
chú tâm đến từ khi cùng vợ đi thử máu và lấy mẫu tinh dịch. Tôi chỉ
nghe vợ bảo: "Là do em, em yếu sức khỏe...". Giờ đây, tôi cảm giác như
ai đó ném vào đầu tôi một viên đá to từ trên không: "Vợ chồng bình
thường. Vô sinh không rõ nguyên nhân"...